Khi đọc Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng của Nghiêm Tuyết Giới, mình có cảm giác như đang bước vào một thế giới nửa tỉnh nửa mơ, nơi hiện thực và giấc mộng cứ đan xen đến mức không thể phân biệt rõ ràng. Câu chuyện không ồn ào, không có nhiều cao trào kịch tính, nhưng lại cuốn hút bằng chính sự mơ hồ và ám ảnh của nó. Mỗi lần hình ảnh cá vàng hiện ra trong giấc mơ, mình vừa thấy nó đẹp lung linh, vừa thấy nó như một nỗi buồn vàng rực, lấp lánh nhưng mong manh.
Điều mình thích là văn phong của Nghiêm Tuyết Giới rất mềm mại, đôi lúc giống như đang đọc thơ. Có những đoạn không cần nhiều diễn biến, chỉ là một khung cảnh, một hình ảnh, nhưng để lại dư âm rất lâu. Nhân vật chính khiến mình đồng cảm vì cái cảm giác lạc lõng, cô đơn, muốn tìm một chỗ dựa nhưng lại chẳng biết đâu là bến bờ thật sự. Giấc mơ trở thành nơi trú ẩn, nhưng đồng thời cũng gợi ra bao nhiêu day dứt.
Đọc xong, mình nghĩ nhiều đến chuyện: chúng ta có đang sống thật trong hiện thực, hay cũng chỉ đang chạy theo một “giấc mộng cá vàng” nào đó của riêng mình? Có lẽ vì thế mà cuốn sách này vừa khiến mình thấy bình yên, vừa khiến mình chông chênh. Đây chắc chắn không phải là cuốn sách để đọc nhanh trong một buổi tối, mà là cuốn để gấp lại rồi ngồi lặng đi, thả hồn vào những suy nghĩ mông lung.
Mình cảm nhận Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng giống như một bản nhạc buồn nhưng dịu dàng. Nếu bạn cũng từng cảm thấy lạc lõng giữa cuộc sống, thì có lẽ sẽ tìm thấy trong cuốn sách này một tấm gương phản chiếu – vừa xa xăm, vừa rất gần gũi.