Mình đã có ý tưởng viết blog này ngay sau khi đọc xong hai cuốn truyện “Câu chuyện không ai biết ấy”. Nhưng như tất cả mọi người đều hiểu, trì hoãn vốn là bản năng khó chữa. Đến hôm nay, khi một bạn đọc chia sẻ rằng Câu chuyện không ai biết ấy, tựa tiếng anh là the Untold Story của Twentine phiên bản điện ảnh sẽ được chiếu tại các rạp ở nước bạn Trung Hoa thì mình bỗng có động lực để gõ những dòng này.
Mình nghĩ nếu mình đọc câu chuyện này lúc mình 20s thì chắc mình sẽ khóc đau khóc đớn, thầm chửi Twentine sao chị nỡ có một cái kết như vậy. Nhưng mình đã đọc cuốn truyện này lúc mình đang ở tuổi 30s, cũng đi qua một vài biến động trong cuộc đời, cũng sống qua giai đoạn COVID, một giai đoạn mà mỗi lần mình nghĩ lại mình không khỏi cảm thán “thật khó tin”. Khi đã trải qua vài chuyện “khó tin” trong đời, dường như suy nghĩ mình cũng thay đổi nhiều hơn. Những nhận thức về “tình yêu”, “sự hi sinh”, “sống hạnh phúc”, hay “sống trọn vẹn” không chỉ đóng gói trong việc hai người có trở thành một gia đình hay không. Mình không còn nhìn câu chuyện tình yêu, sự gắn bó như một đoạn kết mà trân trọng hơn những khoảnh khắc, đoạn tình cảm và sự trân trọng mà hai bên dành cho nhau.
Những suy ngẫm về tình yêu và “sự trọn vẹn” tràn về trong tâm trí mình nhiều hơn khi khép lại “Câu chuyện không ai biết ấy”. Liệu đây có phải là một câu chuyện buồn hay là SE (sad ending) như cái nhãn mà nó được gắn? Đối với mình, câu chuyện này không hẳn khiến mình buồn. Nó khiến mình cảm động, khiến mình nhận thấy sự nhân văn trong cách tác giả viết, và quan trọng nhất là khiến mình càng tin hơn vào định nghĩa-“tình yêu không cần có một đích đến”, nó cần sự cam kết của cả hai và sự trọn vẹn- theo nghĩa rằng “hai tâm hồn, khi hoà vào với nhau, dù ở đâu, ở không gian nào, luôn trọn vẹn vì cả hai luôn hướng về phía nhau”. Đó chính là tình yêu mà Trần Minh Sinh và Dương Chiêu dành cho nhau.
Đối với mình, tình yêu của Trần Minh Sinh và Dương Chiêu dành cho nhau là tình yêu của người từng trải. Một tình yêu không có quá nhiều sự nũng nịu, yêu chiều, mà nhiều hơn là sự tôn trọng, sự bao dung cho những thiếu sót của nhau. Tình yêu của họ cũng chứa những dục vọng nguyên thuỷ nhất, những khao khát được tiếp xúc gần gũi với người mình thương, những xúc cảm mãnh liệt khi cơ thể và tâm hồn giao thoa. Tình yêu đó cũng có sự phẫn nộ tột độ ở giây phút Dương Chiêu vứt đi chiếc điện thoại vì cô cảm thấy sự ngột ngạt đến khó thở của những ngày dài chờ Trần Minh Sinh lúc anh đi làm nhiệm vụ bí mật. Và đỉnh điểm cảm xúc nhất có lẽ là lần Trần Minh Sinh “lén lút” gọi điện cho Dương Chiêu vì “nhớ cô đến điên dại”.
Mình không phải là một độc giả quá khó tính nhưng cũng không hề dễ dãi. Nhưng “câu chuyện không ai biết ấy” đã thực sự thuyết phục được mình cả về cốt truyện, cách hành văn, câu cú, và mạch cảm xúc nó tạo ra cho người đọc. Câu chuyện này xứng đáng nhận được một vị trí top trong list những câu chuyện tình yêu mà mình từng đọc <3.