Có những cuốn sách, ngay từ nhan đề đã khiến người ta khẽ chùng lòng. “Vãn Hương Quy Lộ” là một trong số đó. Chỉ vài chữ thôi đã gợi nên hình ảnh một con đường phủ đầy hương xưa, một lối về cũ nhưng chẳng bao giờ còn trọn vẹn như ngày xưa. Khi bắt đầu đọc, tôi nhận ra đây không chỉ là một câu chuyện, mà còn là một cảm giác – cảm giác của sự mất mát xen lẫn dịu dàng, của nỗi buồn được gói ghém tinh tế đến mức trở thành đẹp đẽ.
Giọng văn của Đạm Yên Sơ Vũ chậm rãi, mềm mại như những vệt khói hương mờ trong chiều muộn. Không ồn ào, không bi lụy, nhưng mỗi câu chữ lại thấm dần vào tim, khiến tôi phải dừng lại nhiều lần chỉ để thở sâu, để lắng nghe chính mình trong tĩnh lặng. Ở đó có nỗi cô đơn, có khát vọng yêu thương, có sự yếu đuối mà bất kỳ ai cũng từng mang theo trong đời. Tác giả không biến nhân vật thành những người hùng bất khuất, mà để họ sống thật với nỗi sợ, sự chờ đợi và những lần hụt hẫng. Đọc đến những đoạn nhân vật quay quắt trong kỷ niệm, tôi như thấy chính mình ở đó – những khoảnh khắc nhớ thương một điều đã qua, biết rõ không thể níu kéo nhưng vẫn mong một phép màu nhỏ bé.
Tôi nhớ có một đoạn đọc xong, bất giác tim nhói lên vì nó gợi lại một ký ức rất riêng. Đó là lần tôi tiễn một người bạn thân rời đi, giữa sân ga đông đúc. Hơi khói tàu lẫn vào mùi gió chiều, trong thoáng chốc, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại. Cái cảm giác biết rằng mình không thể giữ ai đó ở lại, rằng mọi chuyện sẽ chỉ còn là kỷ niệm, giống hệt bầu không khí trong truyện – một nỗi buồn dịu dàng mà ám ảnh. Có những người đi ra khỏi đời ta không phải vì ta không đủ thương, mà bởi cuộc đời có quá nhiều ngã rẽ. “Vãn Hương Quy Lộ” khiến tôi hiểu rằng lưu giữ ký ức không phải để níu kéo, mà để học cách trân trọng cả những điều không thể trở lại.
Khi gấp sách lại, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn. Nỗi buồn không còn là vết xước, mà trở thành một nốt nhạc trầm, làm bản nhạc cuộc đời thêm sâu lắng. “Vãn Hương Quy Lộ” không phải cuốn sách dành cho những ai tìm kiếm cao trào kịch tính, mà là cuốn sách dành cho những ai muốn lắng lại, muốn tìm một chút bình yên trong nỗi buồn, để thấy rằng trong sự mất mát vẫn có cái đẹp của hồi ức và sự dịu dàng của thời gian. Với tôi, đây là một cuốn sách không chỉ để đọc một lần, mà là để trở lại mỗi khi tâm hồn cần một khoảng lặng, như tìm về một người bạn cũ, cùng mình đi qua con đường hương xưa.