Lớp Có Tang Sự Không Cần Điểm Danh - Doo Vandenis
Lớp Có Tang Sự Không Cần Điểm Danh - Doo Vandenis
LỚP CÓ TANG SỰ KHÔNG CẦN ĐIỂM DANH
Tiết 1: Nghỉ học ngày Tang
Thay vì chú ý đến chiếc quan tài đen chắn giữa lối đi của lớp, ánh mắt của cô Nguyệt lại hướng về phía tôi nhiều hơn bình thường.
Không hẳn, người cô chú ý không phải là tôi mà là người ngồi bên cạnh mới đúng. Tôi vô thức liếc sang cậu bạn cùng bàn, cậu ấy vẫn đang đang chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay mà chẳng thèm chú ý đến bài học. Khôi có một bản ghi chép thông tin Tang Sự của cả trường. Đó là một tệp tài liệu Google Sheet, mỗi trang đại diện cho một lớp trong trường và ghi chép lại những lần mà tập thể đó dính Tang Sự. Màn hình của Khôi quá tối để tôi có thể đọc được nội dung chi tiết, nhưng tôi vẫn có thể hiểu con số ba bên cạnh tên lớp chính là số lần lớp đó đã chịu Tang.
“Cô vừa nhìn mày đấy.” Tôi mở lời, âm lượng vừa đủ để hai người nghe được.
“Vậy hả?” Khôi ngẩng mặt lên. “Cô có nói gì không?”
“Không có, cô chỉ nhìn thôi.” Tôi lắc đầu. “Lần nào tao ngước đầu lên cũng thấy cô đang nhìn về phía bàn mình, nãy giờ chắc cũng được bốn rồi.”
“Có chuyện gì hay sao nhỉ?”
“Tao nghĩ là do mày xài điện thoại trong lớp.” Tôi nói, lén nhìn lên bàn giáo viên. “Nãy cô Nguyệt cũng có nói bài này quan trọng nữa. Mày hạ thấp điện thoại xuống chút đi, khuất mắt thì cô đỡ khó chịu hơn.”
Khôi trút một hơi thở dài ra khỏi phổi rồi ấn tắt màn hình, đặt điện thoại xuống. Cô Nguyệt lại nhìn về phía bàn cũng tôi một lần nữa, yêu cầu cả lớp mở sang trang tiếp và bắt đầu giảng về Quy luật Menđen.
Tiếng lật trang vang lên đồng loạt.
Cứ vào thứ năm đầu tiên của tháng, ngôi trường trung học phổ thông HTT của chúng tôi sẽ đón một hiện tượng bất thường, đó chính là Tang Sự. Bất kỳ học sinh nào khi đăng ký học tại đây cũng đều được phổ cập về vấn đề này trước khi nhận lớp, thậm chí thầy cô còn làm hẳn một bài kiểm tra để xác nhận rằng học sinh sẽ biết cách thích ứng khi đối mặt với sự kiện này. Không ai biết nó đến từ đâu, vì sao, bằng cách nào. Mọi người chỉ biết rằng nếu một hôm bạn thấy tên lớp bị bôi đỏ và chiếc quan tài đen xuất hiện giữa phòng học, thì bạn phải tự hiểu rằng lớp của bạn đã chính thức được chọn để trở thành Người Chịu Tang.
Không có ai thật sự chết cả. Chiếc quan tài đen xuất hiện trong lớp luôn luôn là quan tài rỗng, và sau khi kết thúc Tang thì nó cũng sẽ biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết gì. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, quy định phải được chấp hành một cách nghiêm ngặt. Người Chịu Tang buộc phải đeo khăn trắng, tháo phù hiệu và không được phép gọi họ tên của nhau. Người tên ba chữ thì chỉ được phép gọi tối đa hai chữ; người tên hai chữ thì chỉ được phép gọi một; việc để lộ họ tên đầy đủ của người khác cũng như của bản thân là một điều cấm kị với tập thể đang có Tang.
Tất nhiên luật lệ này được áp dụng với tất cả, bao gồm giáo viên lẫn giám thị.
Và việc điểm danh ở một lớp có Tang Sự, thì cũng không khác gì ép toàn bộ học sinh trong lớp đó phải nhận án tử, dù họ chẳng làm gì sai.
“Mày nhích cái tay qua một chút… ok, cảm ơn mày.”
Khôi kéo tay tôi qua, nhìn số trang trên quyển sách giáo khoa rồi quay về lật lại đúng trang mà tôi lẫn cả lớp đang học. Cũng giống như mọi thành viên khác, cậu bạn cùng bàn của tôi cũng tháo phù hiệu và quấn trên đầu một chiếc khăn trắng bằng vải xô - một biểu tượng không thể chối bỏ rằng cậu thuộc về tập thể đang dính Tang Sự. Tôi thật sự không hiểu vì sao Khôi lại cần tháo phù hiệu trong khi cái của cậu ta được đặc cách để không cần đề tên đầy đủ. Thằng bạn tôi nó giấu họ, thế nên trên vạt áo, tên của cậu ấy luôn luôn là T.H.Đăng Khôi.
“Tính ra lớp có Tang Sự mà mọi người cũng chăm chỉ quá nhờ?” Khôi nói với giọng thầm thì. “Chắc do cả lớp nghiêm túc quá nên cô mới khó chịu khi tao bấm điện thoại. Chứ mọi khi mấy lớp khác có Tang thì đúng kiểu giáo viên cứ giảng bài, còn học sinh thì cứ nháo nhào lên.”
“Chắc do đây là lần thứ ba lớp dính Tang rồi chăng?” Tôi nói, khẽ nghiêng nhẹ đầu. “Lần một, lần hai thì còn rén, chứ đến lần thứ ba thì tao thấy đến con Miên cũng chai lì.”
“Ừ, cũng đúng. ” Khôi cầm bút lên, chiếc băng đeo màu xanh lá cây trên cổ tay trái của cậu ta nổi bật đến mức khiến tôi phải chú ý khi cậu đi bút highlight lên trang sách theo bài giảng của cô Nguyệt. “Tính ra lớp mình trải qua hai đợt Tang Sự một cách nhẹ tênh, gần như chẳng cần hỗ trợ gì. Hi vọng đợt này cũng vậy.”
“Nhắc mới nhớ, hôm nay con Vy vẫn nghỉ học nhỉ?”
“Hả?”
“Hà Vy ấy.” Tôi đáp, đôi mắt vô thức hướng về phía chiếc bàn trống của tổ Một. “Tính ra nhỏ nghỉ học sắp được một tuần rồi, không biết có chuyện gì không.”
“Tao tưởng nó đang về quê thăm ông bà? Hôm nọ thằng Kiệt có gửi đơn cho giám thị rồi mà đúng không?”
“Ừ, chỉ là…” Tôi điều chỉnh giọng mình nhỏ lại, âm sắc cũng trầm trầm. “Thường thì con Vy rất hay đăng bài trên mạng xã hội nhưng dạo gần đây thì nó bỗng dưng lowkey đến lạ thường, không biết có vấn đề gì không…”
“Chắc mày nghĩ nhiều rồi.”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí của lớp học. Cô Nguyệt ngừng bài giảng lại và lườm xuống lớp, cái ánh nhìn vừa dứt khoát vừa ngập tràn khó chịu của cô thậm chí còn chẳng tốn thời gian để xác định xem nguồn âm thanh phát ra là từ bàn nào. Khôi vội vàng túm lấy chiếc điện thoại, kéo âm lượng xuống sát đáy rồi ném nó vào hộc bàn. Chiếc điện thoại va vào thành gỗ nghe một tiếng cộp rõ to.
“Em xin lỗi…” Khôi chủ động lên tiếng. “Em quên tắt chuông.”
“Đã dùng điện thoại trong lớp thì thôi, em còn làm ồn nữa.” Gương mặt của cô Nguyệt dần cau có lại. “Thêm một lần nữa là cô ghi tên em vào sổ đầu bài nhé? Em là Phó ban quản lý Tang Sự thì phải biết làm gương, chứ không phải lợi dụng giờ học để làm việc riêng rồi ảnh hưởng đến các bạn khác!”
“Em xin lỗi ạ…”
“Phì!”
Hoàng Kiệt đột nhiên phì cười, song cậu ta vội vàng hắng giọng rồi ngồi thẳng người lại, vờ như mình chưa làm gì. Con Ngân ngồi bên cạnh cũng cười cười rồi lấy tay che miệng. Hoàng Kiệt với nhỏ ngồi cạnh nhau, thế nên chúng nó cứ thế tụm lại, xì xầm to nhỏ. Tôi không thể nghe được nội dung câu nói của bọn nó, nhưng tôi linh cảm được cuộc trò chuyện ấy cũng chẳng có gì hay ho.
Thật ra, Khôi được phép sử dụng điện thoại trong lớp học, đặc biệt là khi lớp có Tang như thế này thì cậu ta càng không bị cấm đoán. Khôi là Phó ban quản lý Tang Sự, đồng thời cũng là người phụ trách hỗ trợ cho lớp đợt này thế nên chuyện cập nhật tình hình nhanh chóng là điều tất yếu. Hoàng Kiệt là lớp trưởng, đáng lẽ cậu ta phải là người hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
“Cô hôm nay quạu thế nhờ?”
“Tao nói rồi mà.”
Khôi khẽ tắc lưỡi, nép người xuống mò mẫm trong hộc rồi lôi chiếc điện thoại ra khỏi chồng tập. Màn hình khóa của cậu ta hiện lên đi kèm cùng dòng thông báo. Quả đúng như tôi nghĩ, cuộc gọi vừa rồi đến từ thành viên của Ban quản lý Tang Sự của trường trung học phổ thông HTT.
“Sao mày không xin phép cô rồi ra ngoài làm luôn nhỉ?” Tôi hỏi, giữ giọng thì thầm. “Dù sao thì lớp hôm nay cũng không điểm danh. Thà rằng mày hỏi xin trước thì cô đỡ khó chịu hơn.”
“Tao không muốn ra khỏi lớp lắm.”
“Tại sao?”
“À thì…”
Khôi bỏ lửng câu nói một lúc, ánh mắt của cậu ta vô thức hướng về phía chiếc bàn trống ở dãy bàn sát tường rồi lại trở về với chiếc quan tài đen ở giữa lối đi của lớp học. Cô Nguyệt đang tiếp tục với bài giảng. Cô đang đứng trên bục, thế nên khi cô di chuyển để viết chữ lên tấm bảng xanh đen, tà áo dài của cô sẽ bay bay, quét lên cả thứ Bất thường không thuộc về không gian trường học. Tôi bất giác nhìn sang cậu lớp trưởng ngồi trên mình hai dãy bàn. Kiệt và Ngân vẫn đang trao đổi riêng điều gì đó, chẳng hề chú tâm vào bài giảng của cô.
“Di này…”
“Hửm?” Tôi giật mình, không đâu tự dưng bị gọi tên khiến tôi thấy hơi chột dạ. “Sao thế?”
“Cô Nguyệt hình như vẫn còn độc thân, chưa có chồng con gì đúng không?”
“Hả?!”
“Có đợt cô ngồi kể chuyện nhà ấy?” Khôi hỏi tiếp, hàng lông mày khẽ cau nhẹ. “Cô có nói cô chưa lập gia đình, vẫn còn sống một mình với hai con chó mà đúng không?”
“Ừ, đúng thật.” Tôi gật đầu. “Tao nhớ là cô Nguyệt có chia sẻ rằng sau này tính sẽ nghỉ hưu rồi đi tu gì đó, nói chung là không tính kết hôn thế nên hiện tại vẫn chưa có con. Mà mày hỏi làm gì thế? Có chuyện gì sao?”
“Tao nghĩ là tao nghe thấy tiếng tr…”
Đang dang dở giữa câu, Khôi bỗng dưng lấy tay phải bịt tai rồi né người, động tác như thể có ai đó vừa đánh hoặc hét vào tai cậu ta vậy. Tôi tròn mắt, vội vã đỡ Khôi lên rồi hỏi thăm tình hình. Sau vài giây vật vã, cuối cùng Khôi cũng gượng người ngồi thẳng dậy. Cậu bật tiếng chửi thề rồi ôm lấy bên tai phải, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi dù tôi dám chắc rằng bản thân nói đủ to.
Ngay sau khi cô Nguyệt kết thúc bài giảng và cho cả lớp giải lao, Khôi đột nhiên đứng dậy. Mặc kệ cho bạn bè trong lớp nhìn chằm chặp, Khôi cứ thế mang theo cả chiếc điện thoại cảm ứng rồi dứt khoát tiến về phía bàn giáo viên nơi cô Nguyệt đang ngồi. Cái dáng vẻ cau có của giáo viên Sinh bây giờ cũng bớt đi và thay vào đó là vẻ tò mò ngờ vực. Khôi tựa người sát vào bàn, mở điện thoại lên và bắt đầu trao đổi riêng.
Tôi không thể nghe thấy được lời cậu ta nói, nhưng dựa vào thái độ của cô, tôi có thể đoán được nội dung trao đổi không hề liên quan đến Menden, hay bất kỳ tin tốt lành gì. Mặt cô Nguyệt trở nên trắng toát, đôi mắt trợn tròn liếc về phía chiếc quan tài còn miệng thì cứ liên tục hỏi lại để xác nhận. Khôi thì tương đối điềm tĩnh. Bởi vì ngoài cái gật đầu nhẹ, thì còn lại cậu hoàn toàn lặng im.
Và rồi cô Nguyệt đứng dậy, thông báo chúng tôi được phép tan học dù vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa.