Lời Mị Hoặc
Dường như có thể truyền đạt hết thảy, nhưng lại không thể truyền đạt nỗi lòng mình.
Bách Dận có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, làm gì cũng chỉ tìm niềm vui. Trong mắt anh, trên đời này không có gì quan trọng hơn chính mình, nên dù thế nào cũng phải chiều chuộng bản thân.
Cho đến khi gặp Ma Xuyên - người sẽ trở thành Ngôn quan tiếp theo của tộc Tằng Lộc.
Bách Dận: “Trong tộc các cậu, cái tên Ma Xuyên này có ý nghĩa sâu xa gì không?”
Ma Xuyên: “Ma Xuyên, âm Phạn là mamaka^ra, có nghĩa là ‘của ta’, ý chỉ những vật ngoài thân. Ta và những gì của ta, chính là toàn thế giới.”
Ban đầu Bách Dận còn thấy cái tên này khá ngầu, nhưng sau mới hiểu, đó chẳng qua chỉ là một chiếc gông khác mà người tộc Tằng Lộc đặt lên vị Thánh tử của núi tuyết này.
Ta và những gì ta có, đã có rồi thì không nên tham lam, chỉ cần hết lòng phục vụ thần linh, truyền đạt ý chỉ của thần linh đến các tộc nhân của mình, không cầu xin nhiều hơn nữa.
Họ gọi hắn là “Tần Già”, tôn kính và sùng bái hắn, coi hắn là bề trên, nhưng cũng đã buộc những sợi xích nặng nề lên chân chú chim truyền âm này, khiến hắn không thể cất cánh bay cao.