Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Trong một buổi sáng mùa xuân đầy ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, Maya ngồi đối diện với Giáo sư Collins trong văn phòng của ông tại Đại học Johns Hopkins. Trên bàn là tờ thông báo quyết định Fellowship-cơ hội thực tập ba năm tại Đại học Y Tokyo, một trong những bệnh viện hàng đầu Nhật Bản.
"Maya, đây là một cơ hội hiếm có. Hệ thống y tế Nhật Bản nổi tiếng với kỷ luật làm việc nghiêm ngặt và kỹ thuật tiên tiến. Em sẽ học được rất nhiều, em đã suy nghĩ kĩ về lời đề nghị này chưa?" Giáo sư Collins vừa nói vừa quan sát khuôn mặt Maya, mong đợi phản ứng của cô.
Maya im lặng một lúc. Cô rõ ràng cảm nhận được tầm quan trọng của Fellowship này, nhưng tiếng Nhật của cô rất tệ, chỉ biết vài từ học qua anime và phim truyền hình Nhật Bản.
"Em……em không dám chắc em có thể làm tốt hay không. Thực sự em cần phải cải thiện vốn ngôn ngữ của mình rất nhiều." Maya cầm bút, do dự, ánh mắt tỏ rõ sự lo lắng và ngước nhìn giáo sư Collins.
"Tôi tin là em là một bác sĩ tài năng và tràn đầy quyết tâm. Ngôn ngữ không phải trở ngại lớn. Em hãy cứ xem như một thử thách," ông cười động viên.
Maya nhìn tờ giấy đăng ký tham gia chương trình, trái tim đập nhanh hơn. Cô hít sâu một hơi và gật đầu.
"Em sẽ đi."
Ba tháng sau, tại sân bay Narita, Nhật Bản.
Tiếng loa sân bay vọng lên, Maya vừa kéo vali, vừa ngơ ngác nhìn quanh tìm chỗ đón xe. Cô chưa kịp định hình hướng thì bất ngờ một tiếng phụ nữ la lên thất thanh. Một người đàn ông trung niên đột ngột ngã quỵ, tay ôm lấy ngực. Hành khách xung quanh hoàng loạn, một số người gào lên kêu giúp. Tất cả họ đều đang nói tiếng Nhật. Maya không hiểu rõ họ đang nói gì nhưng cô biết rằng người đàn ông rất có khả năng vừa bị đột quỵ.
Theo bản năng, Maya ngay lập tức chạy đến, quỳ gối xuống kiểm tra nhịp tim và đảm bảo người đàn ông vẫn hít thở. Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh và chắc chắn vội đến từ phía sau.
"Để tôi,” người đàn ông nói bằng tiếng Nhật. Trong không gian náo loạn, Maya không nghe rõ và không hiểu rõ người đàn ông đang nói gì. Cô chỉ linh cảm được rằng người đàn ông đang tiến đến giúp đỡ và có vẻ như anh ta là bác sĩ. Maya ngẩng lên, bắt gặp một đàn ông cao lớn trong chiếc áo phông trắng và quần jeans đơn giản. Anh nói rất nhanh một câu bằng tiếng Nhật mà Maya không hiểu, nhưng dựa nét mặt và ánh mắt, cô hiểu rằng anh ta đang hỏi tình hình của nạn nhân. Cô ấp úng định nói tiếng Nhật nhưng nhanh chóng chuyển sang tiếng Anh vì lúc này não cô thực sự không thể nào tải nổi tiếng Nhật. Cô quay sang nói với anh bằng tiếng Anh, “Tôi không biết tiếng Nhật, tôi hi vọng anh biết tiếng Anh. Người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, chúng ta cần thực hiện CPR ngay.” Anh không quay lại nhìn cô mà chỉ nói, “tôi biết,” và ngay lập tức ấn tay xuống ngực người đàn ông và bắt đầu thực hiện các bước CPR. Trong lúc đó cô quay sang nói với những người xung quanh vẫn bằng tiếng Anh, “Xin hãy gọi cấp cứu ngay.”
Jin vẫn không ngừng thực hiện động tác cấp cứu. Mồ hôi trên trán anh bắt đầu đổ ra nhễ nhại nhưng điều đó không khiến anh dừng lại. Một lúc sau, người đàn ông ho khan một tiếng. Cả Jin và Maya đều thở phào một hơi vì họ biết rằng người đàn ông đã được cứu sống. Cũng vừa lúc xe cấp cứu chạy tới. Mọi người mở rộng tạo không gian cho nhân viên y tế đưa người bệnh lên cáng.
Vừa lúc Maya nhận được tin nhắn của người tài xế nhận đưa đón cô từ sân bay. Ông đã phải chờ cô hơn 20 phút và không thể chờ thêm nữa. Cô vội vàng đi nhanh ra khỏi đám đông và chạy về phía bãi đỗ xe.
Jin bàn giao người bệnh cho đội cấp cứu. Khi quay lại, anh đã không còn nhìn thấy cô gái lúc nãy. Đọng lại trong anh là ký ức nhạt nhoà về một cô gái không biết tiếng Nhật nhưng có phản xạ cấp cứu rất nhanh và rõ ràng là một người làm ngành y.
Maya lên chiếc taxi màu vàng và không ngừng nói xin lỗi với bác tài xế. Chiếc xe chạy về ký túc xá của bệnh viện Đại học Y Tokyo.
.....
Mời bạn đón đọc chương 2 ở đây nhé