Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Chú Bé Rắc Rối – Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh từ lâu đã là một cái tên gắn liền với tuổi thơ và những câu chuyện trong veo về tình bạn, tình yêu, và cả những rắc rối đáng yêu của tuổi học trò. Khi đọc Chú Bé Rắc Rối, mình lại một lần nữa được sống trong thế giới giản dị nhưng vô cùng gần gũi ấy – nơi mà những trò nghịch ngợm, những suy nghĩ vụng về, ngây ngô lại trở thành kỷ niệm khó quên.

Nhân vật chính trong truyện là một cậu bé “rắc rối” đúng nghĩa, luôn mang đến những tình huống dở khóc dở cười cho gia đình, bạn bè và cả chính mình. Nhưng cái rắc rối ấy không khiến mình khó chịu, mà trái lại, vừa buồn cười vừa dễ thương. Đọc đến đâu, mình lại thấy thấp thoáng hình ảnh tuổi thơ của mình đến đó – cũng từng vụng về, cũng từng bị người lớn mắng vì những trò ngốc nghếch, nhưng tất cả đều thật trong sáng.

Điều mình thích nhất ở Chú Bé Rắc Rối chính là giọng văn quen thuộc của Nguyễn Nhật Ánh: nhẹ nhàng, hóm hỉnh mà vẫn chan chứa tình cảm. Mỗi trang sách như một lát cắt nhỏ của cuộc sống, giản dị thôi nhưng đủ để mình bật cười, rồi lặng im suy nghĩ. Truyện không cần cao trào kịch tính, chỉ bằng sự đời thường và chân thật cũng đã đủ giữ mình ở lại đến tận trang cuối cùng.

Khi gấp sách lại, điều còn đọng lại trong mình không chỉ là những trận cười giòn giã, mà còn là cảm giác ấm áp của tuổi thơ. Chú Bé Rắc Rối giống như một tấm gương nhỏ để mình soi lại bản thân thời bé – tinh nghịch, ngốc xít nhưng tràn đầy sức sống. Và đó cũng là điều mà Nguyễn Nhật Ánh luôn làm rất giỏi: khiến người đọc bất giác mỉm cười, để rồi chợt nhận ra mình vừa tìm lại một phần tuổi thơ đã qua.

Back to blog

Leave a comment

Please note, comments need to be approved before they are published.