Với một số người, cảm giác lần đầu tiên đến Sài Gòn là … thất vọng. Háo hức tìm đến hồ Con Rùa thì chẳng thấy rùa đâu, chỉ có cái bùng binh con con, nước thì lúc có lúc không. Chợ Bến Thành nếu không có cái vòm chợ được xem trên báo, trên đài thì có khi đi qua cũng chẳng biết..
Còn những ai hay mơ mộng khi nhắc đến “khung trời đại học”, “con đường có lá me bay” thì hỡi ôi đến nơi rồi thì thấy cũng “bình thường bình thường thôi”.
Những gã trai miền Trung chúng tôi đã cười ngất khi lần đầu tiên thấy ly cà phê Sài Gòn to đùng lại đầy đá như ly chè đậu đen ở ngoài quê. Càng lạ hơn khi thấy anh xích lô, chị bán trái cây vỉa hè giữa trưa nắng hầm hập vẫn chăm chú đọc báo.
Nhưng khi đã ở Sài Gòn một năm, rồi dăm ba năm thì mới nghiệm ra rằng đó mới là Sài Gòn, con người Sài Gòn. Có ai đó đã nói: “Sài Gòn lạ kỳ đến nỗi người ta luôn nhớ về nó ngay khi đang ở trong lòng nó. Và càng ở lâu mới biết mình chưa biết đủ về thành phố này”.